|
Vô đề
Dương Thu Hương
Trong
cây tiếng lá thì thào
Lời yêu đương vẫn ngọt ngào thế
chăng?
Trái tim như ngọn lửa thầm
Thiết tha cháy mãi những năm mong
chờ.
Tóc dài đã lạt ánh tơ
Vẫn chưa quên được dải bờ năm
nao
Mảnh vườn đính mấy ngôi sao
Con sông Thương khẽ rì rào bên
ta...
Tưởng chừng tuổi trẻ vừa qua
Và đôi ta chẳng chia xa lâu rồi
Nhớ anh - em nhớ bồi hồi
Còn nguyên nỗi nhớ như hồi thanh
xuân.
|
Vô đề - Dương Thu Hương
Ta không muốn nắn cung đàn - Hồ Dzếnh
Ta không muốn nắn cung đàn
Hồ Dzếnh
Ta không muốn nắn cung đàn
Đêm xưa dạo dưới trăng vàng đợi Em.
Bền
gì mấy thoáng hương duyên,
Đẹp gì mấy sợi mây huyền gợi mơ.
Thơ
dâng ngùn ngụt sắc cờ,
Máu tươi hoen ố những giờ ái ân.
Quen
chân là khách dương trần,
Trái tim đau xót bao lần vì yêu.
Bình
minh về, ánh cao siêu
Lên thay lửa Sống tiêu điều ngày xưa.
Ta
cười thấy cháy duyên mơ,
Hân hoan khi xé những tờ... rất thơm.
Ý
thiêng choán hết linh hồn,
Còn đâu gió nhớ cung buồn mà ca.
Lần
đầu trước bóng Em xa,
Không nghe run trái tim và... rất vui.
Về làm chi nữa - Hồ Dzếnh
Về làm
chi
nữa
Hồ Dzếnh
Về làm chi nữa nơi đây,
Xứ run rét mướt, cõi đầy bồng
hoang.
Thành xưa: từng lớp điêu tàn,
Đường xưa: di ảnh muôn vàn lá rơi.
Tiến lên: nắng ngụt chân trời,
Trở về chi, nước non hời xác xơ!
Mắt say ánh máu pha cờ,
Bước chân run giữa hai bờ Phế,
Hưng.
Tiếng hờn vỡ xé không trung,
Gươm thiêng đưa loáng một vùng nắng
tươi.
Trông nhau không thẹn sống đời,
Đối trăng không tủi những lời nước
non.
Một trời lộng lẫy vàng son,
Máu rơi đêm ấy, hoa còn buổi nay.
Mắt nhìn theo tiếng ca bay,
Đất thơm nghe nở những ngày vào
Xuân...
Lỡ đò - Hồ Dzếnh
Lỡ đò
Hồ Dzếnh
Nhà em ở cách hai sông,
Muốn qua bên ấy, phải vòng phía
non.
Lúa xanh sóng lúa reo cồn,
Cây xanh dẫn lối, lối mòn cỏ tươi.
Chân đi mắt ngoảnh trông trời,
Khấn thầm: "Thượng-đế phù tôi
kịp đò,
Cho tôi mang tấm tình thơ,
Gởi người xa mấy lần đò ngắm
trông,
Sông xuân hẹn chở hết lòng,
Đò xuân đem hết chờ mong tới bờ."
Em ơi, anh lỡ chuyến đò,
Chuyến đò thứ nhất, chuyến đò đời anh.
Sông
xuân thao thiết màu xanh,
Sông xanh xanh quá, lòng anh lại tàn...
Biết là nơi đâu? - Nguyễn Tấn Sĩ
Biết là
nơi
đâu?
Nguyễn Tấn Sĩ
Bây giờ đã cuối cuộc xuân
Tiếng con ve đã như gần như xa
Một đời trong cõi người ta
Tìm em áo trắng biết là nơi đâu?
Rằng trời đã hết mưa ngâu
Đêm đom đóm viết những câu thơ buồn
Chút đời thêm những mù sương
Để thềm hiên vắng đêm buông giọt
mùa.
Anh thèm khát một cơn mưa
Anh thèm khát những chiều xưa xa rồi
Mùa thi ghế đá em ngồi
Không rơi chiếc lá mà tơi tả chiều
Hỏi lòng, anh biết mình yêu
Hỏi em, áo vẫy mây chiều trôi mau
Biết về đâu, biết nơi đâu?
Đầu hè ve đã gọi màu chia xa.
Tháng Tám Riêng - Nguyên Sa
Tháng Tám
Riêng
Nguyên Sa
Khi em cởi áo nhọc nhằn
Cất son phấn chỗ rất gần xót xa
Anh xin ân huệ kiếp xưa
Xếp phong sương cũ với ngờ vực
quen
Anh ru em ngủ cách riêng
Trời Tô Châu xuống, giấc hoàng điệp
bay
Đắp lên mười ngón hao gầy
Cây trong giấc mộng mang đầy trái
thơ
Trái Giang Nam những ngày mưa
Anh ru em ngủ giấc mơ phù kiều
Hải âm trả lại tiếng đều
Tiếng son sắt ở, tiếng vào thiết
tha...
Dâng rừng - Hoài Khanh
Dâng rừng
Hoài Khanh
Nghìn thu nắng loãng mưa tràn
sông xanh màu lá núi ngàn vương tơ
quằn vai khép cánh đợi chờ
nửa đêm bỗng dậy bóng cờ non Lam
nhớ thương một ánh trăng rằm
hoài còng chưa sáng kiếp tằm phôi
pha
cố nhân ơi ! đã đành xa
thâm u vọng tưởng bài ca sang mùa
khói hương còn quyện mái chùa
sắt se chi nữa mà mua tỵ hiềm
rừng thiêng mòn mỏi cánh chim
cũng không giết chết buồng tim đợi
chờ
rồi mai lá rụng cành trơ
cuốn bao nhiêu gió chép thơ tặng đời
thủy chung chỉ có một lời
mà ai ai nhận cho vơi não nùng
ngàn sau lắng xuống mịt mùng
lãng du đêm quạnh lại chùng bước
chân
mơ mai trời đổ trăng rừng
đêm thâu ngỏ ý hương lừng áo trai…
lòng thiêng hẹn chót đêm dài
đem xương máu để xây đài vinh
quang
chúng ta mấy đứa nghèo nàn
nguyền đi khâu vá cơ hàn mai sau
mười phương còn vạn nhịp cầu
tuổi đời còn vạn hoa màu lên xanh
mơ mai trời đổ mưa lành
dâng rừng tất cả chân thành cho
nhau.
Xuân
Lộc 3.56
Hẹn đốt tình thương - Hoài Khanh
Hẹn đốt tình thương
Hoài Khanh
Chiều trôi nghe gió xuống
bờ
tâm tư bừng dậy những giờ
hoan ca
mùa thu chừ đã đi qua
lá khô bớt rụng sương sa lại
nhiều
gió lên cuồn cuộn lưng
đèo
chao ôi, tâm sự biết chiều
hay đêm
chừng như lau lách mỏi
mềm
chừng như trời vắng bóng chim
giang hồ
tang thương là những nấm
mồ
đơn côi là những lòng thơ lạc
loài
chuyện đời thẹn ánh
gương soi
áo đời rách nát từ hồi đông
sang
cánh chim theo gió bạt
ngàn
thương thương cho những ngỡ
ngàng bơ vơ
lỡ mang lấy kiếp tằm tơ
đừng than mà nhục, đừng ngơ
mà buồn
áo trơ xin vá cho lành
tình thương mà sống đừng ganh
mà hờn
từ đông đổ gió dập dồn
mưa bông rả rích lòng đơn lạnh
rồi
vui làm chi những mẩu đời
chỉ vui nhung lụa, chỉ cười
thân danh
em ơi tháng sẽ về năm
tình ơi chung thủy về thăm mộng
lành
ngàn ngày núi biếc
hương xanh
cho nhau một tấm lòng thành
mà thôi
gió lên, ừ gió lên rồi
đông sang lành lạnh cho đời
viễn phương
còn mai về với quê
hương
còn tôi hẹn đốt tình thương
sưởi đời
Biên Hòa 10.56
Tự tình - Hoài Khanh
Tự tình
Hoài Khanh
Lối xưa mây xám nghẹn sầu
thuyền xuôi qua mấy nhịp cầu
chênh vênh
tóc huyền chìm mấy mông
mênh
thiên thai đâu nhỉ mà quên lối
về
cố nhân chưa vẹn câu thề
sắt son là mảnh hồn quê ngậm
ngùi
vào thu mây trắng tim rồi
đêm sâu bỗng lạnh tiếng cười
tri âm
của đời là của tình
thâm
của người là trọn tháng năm đợi
chờ
trời xưa đất cũ sao mờ
vẫn tươi màu một sắc cờ quê
hương
của nhau từ một tình
thương
của nhau từ một phấn hương buổi
đầu
đơn côi là một vai cầu
lẻ loi là một con tàu ra đi
người ơi năm tháng là gì
phải chăng mấy khóm tường vi héo
mòn
đố ai che mảnh trăng tròn
đố ai đo được lòng son của đời
chỉ yêu là một nụ cười
chỉ đau lòng lệ của người mà thôi
ai lên mà hỏi được trời
vì sao nhân thế hay cười lại đau
qua sông là một nhịp cầu
qua tôi là một kiếp sầu vô chung
nước non giờ chẳng mịt
mùng
mà nghe ấm lạnh như chùng dáng mơ
đã lâu mà đến bây giờ
vẫn thương bằng những vần thơ lạc
loài.
8.56
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)