Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Lục bát - Phạm Ngọc San



PHÍA KHÔNG EM

  

      Mênh mông định hướng nào đây!
Gió thu lạnh buốt vén mây rụng chiều.
      Ánh vàng  nắng quái cợt trêu.
Cánh đồng tắt vụ liêu xiêu bóng người.
      Tôi đi về phía không tôi,
Và đi tìm phía chân trời không em.



KHÚC XẾ CHIỀU



Chiều ơi, đã xế chiều rồi,
Dấu xưa bóng cũ chưa dời chân đi
Gió chiều còn ngại ngần chi?
Hãy về rủ rỉ những khi chiều về.

Nắng cuối ngày nắng đam mê,
Lại dìu cánh lá rơi về với đêm...
Khúc xế chiều, khúc nhẹ êm.
Hoàng hôn  tim tím nhuốm  miền nhớ mong.

Xế chiều,  chiều xế lửa lòng,
Xế chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…



XIN EM!

             Xin Em, Em cứ hững hờ,
Với  thế  nhân, cả trong mơ của mình. 
            Trừ anh, và dưới cỏ xanh, 
Những đồng chí của chúng mình. Hỡi em!






0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...