|
Sầu thế kỷ
Hoài Khanh
Giữ
mùa sông trắng mây lên
Người đi còn nhớ hay quên hỡi người!
Ta
nằm trong xứ chia phôi
Ngược xuôi khóc mãi cuộc đời khổ đau
Lòng
theo đã vạn bến tàu
Mà sao thành phố vẫn sầu trong mi
Làm
sao còn nếp xuân thì
Cô đơn lạnh buốt chân đi một mình
Tình
yêu trong bóng lênh đênh
Về đâu đây hỡi gập ghềnh đường xa
Hồn
quê dõi bóng trăng tà
Mây ơi gió hỡi lòng ta hỏi gì
Một
lần đi, những lần đi
Thời gian lịm kín xuân thì đêm đêm
Gió
bay trên lá đã mềm
Sương phong chừng cũng động niềm tư lương
Nằm
một phương nhớ mười phương
Sao ta chẳng được gió sương bốn mùa
Tấm
lòng hạt bụi đong đưa
Sợ mưa sợ nắng buồn chưa hỡi người
Vào
đời một trái tim côi
Bao phen rách nát giọng cười hỗn mang
Ai
đâu một tấm lòng vàng ?
Hai mươi thế kỷ điêu tàn rồi chăng
Người
ta đang thoát căn phần
Văn minh cơ khí giết dần thương yêu
Tương
lai vào một buổi chiều
Đời người rồi cũng xế chiều, chao ôi !
|
Sầu thế kỷ - Hoài Khanh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét