Hoài Khanh
Lối xưa mây xám nghẹn sầu
thuyền xuôi qua mấy nhịp cầu
chênh vênh
tóc huyền chìm mấy mông
mênh
thiên thai đâu nhỉ mà quên lối
về
cố nhân chưa vẹn câu thề
sắt son là mảnh hồn quê ngậm
ngùi
vào thu mây trắng tim rồi
đêm sâu bỗng lạnh tiếng cười
tri âm
của đời là của tình
thâm
của người là trọn tháng năm đợi
chờ
trời xưa đất cũ sao mờ
vẫn tươi màu một sắc cờ quê
hương
của nhau từ một tình
thương
của nhau từ một phấn hương buổi
đầu
đơn côi là một vai cầu
lẻ loi là một con tàu ra đi
người ơi năm tháng là gì
phải chăng mấy khóm tường vi héo
mòn
đố ai che mảnh trăng tròn
đố ai đo được lòng son của đời
chỉ yêu là một nụ cười
chỉ đau lòng lệ của người mà thôi
ai lên mà hỏi được trời
vì sao nhân thế hay cười lại đau
qua sông là một nhịp cầu
qua tôi là một kiếp sầu vô chung
nước non giờ chẳng mịt
mùng
mà nghe ấm lạnh như chùng dáng mơ
đã lâu mà đến bây giờ
vẫn thương bằng những vần thơ lạc
loài.
8.56
0 nhận xét:
Đăng nhận xét